Bài Học Cuộc Sống
6 bài học xương máu trong cuộc sống

6 bài học xương máu trong cuộc sống

Tình cờ Chính đọc được 6 bài học này, thấy có thể ứng dụng được vào công việc, cuộc sống và hay quá nên chia sẻ với mọi người. Sau khi đọc xong bạn có thể chia sẻ nó cho bạn bè của mình bằng cách gửi link này cho họ, hoặc share trên facebook, email… nhé !

Bài học số 1

Ông chồng đi tắm sau khi vợ vừa mới tắm xong, đúng lúc chuông cửa reo.
Vợ vội quấn khăn tắm vào và chạy xuống mở cửa. Cửa mở thì ra là ông hàng xóm Bob. Chị vợ chưa kịp nói gì thì Bob bảo:
Tôi sẽ cho chị 800 đô nếu chị buông cái khăn tắm kia ra.
Suy nghĩ 1 chút rồi chị vợ buông khăn tắm, đứng trần truồng trước mặt Bob. Sau vài giây ngắm nghía, Bob đưa 800 đô cho chị vợ rồi đi. Chị vợ quấn lại khăn tắm vào người rồi đi lên nhà.
Vào đến phòng tắm, chồng hỏi: “Ai đấy em?
– Vợ: “ông Bob hàng xóm.
– Chồng: “Tốt. thế hắn có nói gì đến số tiền 800 đô hắn nợ anh không?

==> Bài học xương máu:
Nếu bạn trao đổi thông tin tín dụng với cổ đông của mình kịp thời thì bạn đã có thể ngăn được sự “phơi bày”.


Bài học số 2

1 nhân viên bán hàng, 1 thư ký hành chính và 1 Sếp quản lý cùng đi ăn trưa với nhau, họ nhặt được 1 cây đèn dầu cổ. Họ xoa tay vào đèn và thần đèn hiện lên. Thần đèn bảo: “ta cho các con mỗi đứa 1 điều ước”.

– “Tôi trước! tôi trước!” – thư ký hành chính nhanh nhảu nói: “tôi muốn được ở Bahamas lái canô và quên hết sự đời.“. Bùm ! Cô thư ký biến mất.

– “Tôi! Tôi!” anh nhân viên bán hàng nói: “tôi muốn ở Hawaii nằm dài trên bãi biển có nhân viên massage riêng, thưởng thức các loại rượu và hàng trăm cô gái mặc bikini vây quanh“. Bùm ! anh nhân viên bán hàng biến mất.

Ok tới lượt anh“. Thần đèn nói với ông quản lý.

Ông quản lý nói: “tôi muốn 2 đứa đấy có mặt ở Văn phòng làm việc ngay sau bữa trưa“.

==> Bài học xương máu:
Luôn luôn để Sếp phát biểu trước.


Bài học số 3

Một tu-sĩ nam ngỏ ý mời tu-sĩ nữ đi chung xe. Người nữ chui vào xe, ngồi bắt chéo chân để lộ 1 bên bắp chân. Người nam suýt nữa thì gây tai nạn. Sau khi điều chỉnh lại tay lái, người nam thò tay mò mẫm lên đùi người nữ. Nữ kêu: “Xin ngài, hãy nhớ điều răn 129″. Nam liền bỏ tay ra. Nhưng sau khi vào số, nam lại tiếp tục sờ soạng chân nữ. Một lần nữa nữ kêu: “Xin ngài, hãy nhớ điều răn 129″. Nam thẹn quá: “xin lỗi nữ, tôi trần tục quá”. Tới nơi, nữ thở dài và bỏ đi. Vừa tới nhà tu, nam vội chạy vào thư viện tra cứu ngay cái điều răn 129 ấy, thấy đề: “Hãy tiến lên, tìm kiếm, xa hơn nữa, con sẽ tìm thấy hào quang.”

==> Bài học xương máu:
Nếu anh không nắm rõ thông tin trong công việc của mình anh sẽ bỏ lỡ 1 cơ hội lớn.


Bài học số 4

Một con gà tây trò chuyện với một con bò. “Tớ muốn mình có thể trèo tới trên ngọn cây kia” nó thở dài than, “nhưng tớ chẳng đủ sức.” “Sao cậu không nhấm nháp chút đồ phế thải của tớ?” Con bò đáp, “Bổ lắm đó, cậu sẽ có thêm sức lực để trèo lên cây.” Con gà tây đớp vào đống phân bò và thực sự có được sức mạnh để trèo được lên một cành cây thấp nhất. Ngày hôm sau, sau khi đớp thêm một mớ phân bò nữa, con gà tây leo lên được cành thứ hai. Cuối cùng, sau bốn hôm đớp phân bò như thế, con gà tây hãnh diện trèo được lên đậu trên ngọn cây. Tức thì nó bị một nông dân trông thấy, và ông ta bắn nó rơi khỏi ngọn cây.

==> Bài học xương máu:
Xạo sự, dối trá có thể đưa anh lên đỉnh cao, nhưng không giúp anh bám trụ được lâu dài.


Bài học số 5

Con chim nhỏ bay về phương Nam tránh rét. Trời lạnh quá con chim bị đông cứng lại và rơi xuống một cánh đồng lớn. Trong lúc nó nắm đấy một con bò đi qua ị vào người nó. Con chim nằm giữa đống phân bò nhận ra rằng người nó đang ấm dần. Đống phân ấy ủ ấm cho nó. Nó nằm đấy thấy ấm áp và hạnh phúc, nó bắt đầu cất tiếng hót yêu đời. Con mèo đi ngang nghe tiếng chim hót liền tới thám thính. Lần theo âm thanh, con mèo phát hiện ra con chim nằm dưới đống phân, nó liền bới con chim ra ăn thịt.

==> Bài học xương máu:
1. Người ị vào mình chưa hẳn là kẻ thù của mình
2. Người kéo mình ra khỏi đống đống phân chưa hẳn là bạn mình
3. Và khi đang ngập ngụa trong đống phân thì tốt nhất là ngậm cái mồm lại
.


Bài học số 6

1 con đại bàng đang đậu trên cây nghỉ ngơi, chẳng làm gì cả. 1 con thỏ con nhìn thấy thế hỏi: “Tôi có thể ngồi không và chẳng làm gì như anh được không?” Đại bàng trả lời: “được chứ, sao không“. Thế là con thỏ ngồi xuống nghỉ ngơi. Bỗng dưng 1 con cáo xuất hiện, vồ lấy ăn thịt con thỏ.

==> Bài học xương máu:
Để được ngồi không chẳng làm gì anh phải ngồi ở trên cao, cao thật là cao.

 

Update 17-09-2014: Chính vừa sưu tầm thêm 10 bài học kinh doanh quý giá thông qua những câu chuyện ngụ ngôn hài hước và đời thường, mọi người xem thêm tại đây: http://ngocchinh.com/10-bai-hoc-kinh-doanh/

 

Nếu bạn còn bài học cuộc sống nào hay nữa thì hãy chia sẽ cho Chính bằng cách comment ngay phía dưới nhé…

Chia sẻ bài viết này

Bài viết liên quan nên xem

19 Comments

  1. Thanh nho

    16/10/2011 at 23:43

    Vote + 1 rồi bác nhé :D

  2. Du Nguyễn

    17/10/2011 at 06:22

    Điều nào cũng sâu sắc hết nhỉ. Anh cố gắng học tập điều 129 thôi. Thật đấy :)

    • Mr. Ngọc Chính

      17/10/2011 at 08:05

      Nếu theo cái nghĩa đen thì chuẩn :D, nếu theo cái nghĩa bóng của câu chuyện thì “chuẩn” :D

  3. Anh Nguyễn

    17/10/2011 at 11:11

    Nếu anh là tu sĩ, anh sẽ điều răn 129 trước thay vì học từ 1

  4. BabyWolf

    17/10/2011 at 14:33

    Đã đọc, hay và ý nghĩa. Hôm nào leech về blog bình loạn. :D

  5. phong vũ

    18/10/2011 at 13:52

    cái này đã đọc được đâu rồi, đọc lại vẫn vui, mình nên theo điều 129 thôi, tìm “ánh hào quang”

  6. Đô Nguyễn

    25/11/2011 at 20:57

    Bài viết hay nhưng mà trang load chậm quá :)

  7. Đô Nguyễn

    25/11/2011 at 21:46

    Đây là một câu chuyện gây xôn xao trên mạng Internet gần đây, chia sẽ với anh Chính cùng mọi người để đọc và suy ngẫm.

    (VTC News) – Hiện lan truyền trong cộng đồng mạng Việt Nam với tốc độ chóng mặt là câu chuyện về người phụ nữ lái xe bus và cái kết thảm thương là một vụ tai nạn xe. Truyện mang màu sắc liêu trai nhưng thông điệp hằn sâu lại đáng để suy nghĩ.

    Câu chuyện được cư dân trên Facebook và các trang mạng xã hội chia sẻ cực nhiều trong một hai ngày gần đây. Nội dung có một vài dị bản, nhưng sự khác nhau là không nhiều, đại ý như sau:

    “Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi. Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô. Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

    Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.

    Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường… – “Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình. Người đàn ông sững sờ, nói: – “Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?” -“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?” Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười. Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.” Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”

    Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói: – “Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”. Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.

    Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: -“Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!” Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.

    Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô. Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe: “Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?”. Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung. Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng.

    Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!”.
    Hết.

    Chuyện kết ở đây nhưng sau đó là hàng trăm, hàng ngàn comment phủ dài trên các mạng xã hội. Trong một ngày chỉ riêng một nhóm Facebook có tới hơn 1700 lượt “like” và hơn 700 lượt “share”. Vì sao? Vì phần kết đáng sợ của câu chuyện hay vì thông điệp ẩn chứa đằng sau đó?

    Hàng nghìn lượt share và comment đã xuất hiện và nối dài trên tường của các facebook trong vài ngày trở lại đây.

    Và hàng nghìn câu hỏi bật ra: Bao nhiêu lần mình từng thờ ơ với những giấy phút hoạn nạn, khó khăn của người khác? Mà bạn hoàn toàn có thể giúp đỡ? Đôi khi, chúng ta quá vô cảm với cuộc sống quanh mình!

    Sự vô cảm sẽ không có đất sống trong thế giới này.

    Trong dòng chảy băng băng của cuộc sống, khi mà cái gì cũng “nhanh hoặc cực nhanh” (thức ăn fast food, mạng internet cũng broadband, tốc độ vi xử lí tăng gấp đôi, gấp ba, những cuộc chạy đua lên đỉnh vinh quang… thì sự vô cảm, nhởn nhơ đã diễn ra.

    Sự vô cảm sẽ không có đất sống trong xã hội này.

    Mạng là ảo, nhưng trách nhiệm và yêu thương là thật. Câu chuyện không xảy ra ở đất nước chúng ta, nhưng khi nó được dịch sang tiếng Việt và lan truyền trên các trang mạng xã hội, nó đã gây nên một làn sóng dư luận của những người trẻ. Rất nhiều commnet của những người Việt trẻ để lại sau khi đọc xong câu chuyện:

    Những comment chia sẻ

    “Cuộc sống vội vã khiến nhiều người sống vô tâm, vô cảm, họ đâu biết rằng đâu đó quanh ta còn rất nhiều người đưa tay ra cần sự giúp đỡ, mong là sau khi đọc xong câu chuyện trên trong mỗi tâm hồn chúng ta sẽ mọc được giống cây mang tên đồng cảm” và “cuộc sống ngày càng khiến con người ta trở nên vô cảm” là những lời chia sẻ đầy suy nghĩ và trách nhiệm của những người trẻ.

    Mong rằng, hai từ đồng cảm không còn là khái niệm “xa xỉ” trong xã hội này.

    (Nguồn: http://vn.news.yahoo.com/gi-v-ng-gi-m-500-000-ng-031034424.html)

  8. STYLE 4U

    10/12/2011 at 15:33

    Hay quá, sao các blogger hàng đầu (Category intetnet blog) lại thích 129 vậy ta.

  9. Giấu tên

    14/03/2012 at 10:45

    Cuộc sống nhiều hương vị !

  10. Trung Nguyen

    23/03/2012 at 00:38

    Rất có giá trị để nghiên cứu dài lâu, Thank anh Chính nhé!!! Đã +1 và Like nhé

  11. Giấu tên

    03/04/2012 at 17:24

    Thanks ! Bài viết rất hay

  12. cong_til

    25/11/2012 at 22:10

    thấy nhiều điều thú vị từ blog của anh Chính. Thanks anh nhiều. đang hâm mộ anh đấy :D

  13. ninh văn huấn

    12/01/2013 at 18:44

    hihi giống mình quá

  14. Thuy An

    15/05/2014 at 13:59

    Rất hay. Chỉ là chuyện cười thôi mà sâu sắc quá anh ơi.

  15. Tân Trương

    29/08/2014 at 09:50

    Hy vọng điều số 1 vẫn áp dụng tốt được :D.

  16. Nhat Phuong

    15/08/2015 at 05:47

    Nhiều cái buồn cười, nhưng nghĩ lại ra nhiều bài học. ^^!

  17. nguyễn văn chiến

    17/08/2015 at 23:33

    Rất hay!đáng để suy ngẫm

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Hello. I’m Chính


Chính là người rất vui tính, là tín đồ của nhiều môn thể thao, ưa mạo hiểm, muốn chinh phục & vượt qua các thử thách khó khăn. Đam mê kinh doanh, kiếm tiền bằng sự sáng tạo, thích đi du lịch khám phá, ham muốn học hỏi và chia sẻ giá trị tri thức cho cộng đồng. Tìm hiểu thêm về Chính

Follow Chính trên Google+